5h sáng!
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên.reng ....reng.
Nó bước lại giường, tắt công tắc báo thức của chiếc đồng hồ nhỏ xinh nằm dưới gối, nó cười.
Nếu như là những ngày bình thường thì sẽ chả bao giờ nó dậy vào cái tầm sáng sớm như vậy.
Hôm nào cũng phải bố nó lên gọi dậy đi học,nó mới chịu dời khỏi chiếc giường của nó (chứ đồng hồ báo thức thì ăn thua gì ^^).
Nói vậy chứ gần 2 tháng nay nó không ngủ được . Chỉ đến khi mệt nó vô thức thiếp ...
đi lúc nào không biết nữa.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là ngày kỉ niệm tình yêu của nó. Nó bước tới ban công và đưa1 cái nhìn xa xăm về phía trước.
Bình minh ở thành phố cũng chảkém ở quê về sự yên tĩnh là mấy.
Vẫn tiếng chim hót, vẫn những văn nhà san sát nhau, vẫn nhữngthứ bình thường nhất nhưng sao hôm nay với nó thì khác thế.
Cái yên tĩnh và ánh nắng đẹp củabình minh làm nó nghĩ tới Mai,người con gái mà nó yêu nhất.
Bất giác nó nở 1 nụ cười trên mặt. Bất cứ nghĩ tới Mai nó đều có thể mỉm cười, dù cho là lúc đau khổ nhất.
Nó lí giải đó là tình yêu và vì thế nên nó yêu.
Nó nhớ cái lần đầu quen Mai...
Hôm đó là 1 buổi chiều mưa nhẹ trên đường đi học về nhà, nó thấy một đứa con gái loay hoay dắt chiếc xe đạp nhỏ, vẻ mặt bối rối của con bé làm nó dừng xe, phay kít 1 cái....
-Sao thế cô bé.
-Ơ.Dạ. không sao anh ạ, nó bị xì hơi thôi mà.
Nhưng em đang trễ học thêm ở nhà cô giáo, tới trễ cô mắng chết. hì hì
-Thế có muốn quá giang bằng xeđạp không ôm không.
-Dạ . ơ...vâng ạ!
Nó nở 1 nụ cười,như 1 bản năngcủa thằng đàn ông ga năng, đi được 1 đoạn con bé lên tiếng:
-Cảm ơn anh nhé.
-Ơ...Vì cái gì.hì hì
-Vì anh đã cho em đi nhờ. her her. anh ngốc thế..hì hì
-À...Ôi dào, tưởng chuyện gì, Anh là con người của đảng nền tảng của xã hội, sống và làm việc theotấm gương đạo đức Hồ Chí Minh thấy chuyện bất bình thì phải sông pha chứ..he he
Con bé cười híp mí. đi suốt đoạn đường nó và con bé nói chuyện rất tự nhiên,như thể 2 đứa đã quen nhau từ lâu lắm rồi.
Đến nơi con bé nhảy xuống, nở 1 nụ cười:
-Cảm ơn anh lần 2, hì hì
- Ơ khoan...
Đang định bước vào thì nó gọi giật lại, con bé quay đầu ngơ ngác :
- Dạ ?
- Không trả tiền xe ôm à? nó tủmtỉm :
- Cho xin... cái tên!
-Dạ. Mai ạ..Hì hì, đủ chưa ạ.
-Ừm tên hay lắm, đủ rồi, em vào lớp đi kẻo muộn
Hôm ấy nó trở về nhà hơi muộn, nằm trên giường nó nhớ cái mặttròn tròn xinh xinh của Mai, nó cười, rồi ngủ lúc nào không biết.
Lần 2 nó gặp Mai là ở nhà thằng Việt, cái thằng bạn thân trong lớp của nó, thì ra Mai là em Việt, hôm ấy, nó qua Việt chơi, con bé không khỏi ngạc nhiên, vì ông bạn của anh trai nó.
-Ơ anh là ..., anh là cái anh hôm trước đã cho em quá giang... conbé lại cười.
-Dạ, Anh tên là Lâm chứ không phải tên là cái anh hôm trước đâu ạ.
Con bé đỏ mặt lí nhí.
-Vâng, Anh là bạn anh Việt nhà em ạ.
-Ừ anh với thằng Việt học cùng lớp, không ngờ em lại là em gái Việt, rất vui vì quen em, Mai.
-Anh vẫn nhớ tên em à
-Tiền công anh đạp xe nuôi bản thân, không nhớ mới lạ chứ. he he
Thế là suốt cả buổi hôm ấy, nó ngồi trò chuyện với Mai mà quênbẵng đi nhiệm vụ sang chơi với thằng Việt đang học trên phòng. Lúc về nó không quên xin số điện thoại của con bé."
Con bé thú vị phết, lại còn xinh nữa" nó nghĩ thầm . Nghĩ là làm ngay, nó nhắn 1 tin nhắn cho Mai
Em đang mần chi rứa, Em ơiiii
Làm gì còn lâu mới nói,Ai?. tin nhắn trả lời của Mai.nó tảng lớ nhắn tin tiếp theo
Đã thế anh cũng không cho em biết anh là Lâm , bạn thằng Việt nữa.
Con bé cười khúc khích:
lộ rồi nhá, Em vừa học bài xong, mà anh sử dụng tiếng dân tộc hử, tra từ điển mãi mới dịch được tin nhắn đầu. hì hì
Thế à, ừ, bố anh và mẹ anh là người dân tộc cả mà, dân tộc kinh em ạ.
khổ thế đấy. hehe
Kết quả là hôm ấy nó nằm nhắn tin với Mai đến tận khuya, mãi đến khi gật gà gạt gù Mai mới nhắn tin cho nó:
Anh ơiiii, em buồn ngủ rồi, Để mai nói chuyện tiếp nha.
Ừm, em ngủ trước đi nha
G9 anh.
Những ngày sau ấy nó chủ động gọi điện và nhắn tin nhiều hơn cho Mai,những câu nói đùa vu vơ, những lần tranh luận, nó nhận ra thời gian nó dành cho con bé nhiều dần, những lần game onlien nó bỏ dần, mỗi ngày nó chỉ cần nhắn tin với con bé là đủ
Em đi học về chưa, trời nắng thế này về nhớ ô dù đầy đủ nhé
Em vừa về tới nhà. Mai rep lại
Có mệt lắm không?
Cũng bình thường ạ, Anh măm măm chưa?
Hôm nay pa pa với ma ma đi vắng, anh lại chả biết nấu gì, chắc nhịn tới tối ăn 1 thể..he he
Hay em sang đón em, em sang nấu cho anh ăn nhé.
được thế thì còn gì băng, nhưng mà có ăn được không đấy, ha ha
Dỗi.:không chết đâu mà sợ..hì hì
Nó bay ra khỏi nhà với con ngựasắt vẫn hay phục vụ ông chủ đi học không quên mang theo cái ôto kềnh càng sang đón
Mai..
Sang đó con bé đã chờ ở cửa từ bao giờ.
-Lên xe nào công chúa.
-Ok mem
-Có ngon không?
-Tạm được
-Thế là không ngon à.
Con bé dỗi ra mặt
-Vớ vẩn, đã bảo là tạm được mà, thế em muốn nghe anh nói dối hay nói thật đây. he he
-Nói thật
- thế thì nó ngon
-Còn nói dối
-Tất nhiên là rất ngon, ngon cực ngon ơi là ngon.
Thời gian trôi dần, nó dần quen với hình dáng con bé hay cười, hay nói, ngộ ngộ dễ thương," hay là mình yêu mất rồi" nó nghĩ thầm trong bụng..
Cái cảm giác này làm nó suy nghĩmấy hôm nay, cái cảm giác chờ tin nhắn cuả con bé, lo lắng khi con bé giận, và nhất là niềm vui khi nó ở bênh Mai.
Nó yêu mât rồi, yêu thật rồi.
Không, "không hiểu liệu con bé có cảm giác giống như mình không nhỉ".
Thế rồi nó cười.
Tối hôm ấy nó nhắn tin cho Mai;
Em này, Anh yêu em ( tỏ tình lộ thế nhỉ ^^)
Vì cái gì??.
Anh không biết nữa,có lẽ vì em làem, thật khó mà giải thích, anh chỉ biết là Anh yêu em.
Her..her..
Chưa thấy ai tỏ tình như anh, không giống trong phim gì cả, thất vọng quá nhưng em cũng yêu anh.
Thế là yêu nhau.
Mai anh qua đón em đi học nhé. Nó gửi tn cho Mai
Sao vậy, em tự đi cũng được mà
Vì tình yêu của chúng ta đã bắt đầu, 7 rưỡi nhé. giờ thì em ngủ sớm đi, người yêu anh không được thức muộn đâu. Good night my love
anh cũng ngủ ngon nha...
Thế rồi ngày ngày nó đưa đón con bé đi học, đi chơi. đi dự sinh nhật bạn, đúng với nghĩa vụ của 1 thằng người yêu. Tình yêu của nó với Mai cứ lớn dần theo thời gian.
Một ngày không gặp nhau, nó thấy trong người nhớ con bé da diết.
Anh yêu em thật rồi.